Bài học kinh doanh

 Bài học kinh doanh !! 1. Bài học số 1 Một ông vua nọ do chán chuyện triều đình nên mua một con khỉ đem về. Con khỉ làm trò rất hay nên được...

Thứ Năm, 10 tháng 4, 2025

Bài học kinh doanh

 Bài học kinh doanh !!

1. Bài học số 1

Một ông vua nọ do chán chuyện triều đình nên mua một con khỉ đem về. Con khỉ làm trò rất hay nên được vua sủng ái, đi đâu cũng mang theo, cho mặc quần áo, giao cả kiếm cho giữ. Một hôm, vua ra vườn thượng uyển ngủ. Có con ong bay đến đậu lên đầu vua. Khỉ muốn đuổi ong, lấy kiếm nhắm vào ong mà chém. Đức vua băng hà.

Bài học rút ra: trao quyền cho những kẻ không có năng lực thì luôn phải cảnh giác.

2. Bài học số 2

Một nàng gái ế chạy tới đồn cảnh sát tố cáo: “Tôi đã cẩn thận để tiền trong áo lót, thế mà thằng cha đẹp trai đứng cạnh tôi ở trên xe bus đông đúc đã móc lấy mất tiền của tôi!”. Cảnh sát ngạc nhiên: “Tại sao nó có thể móc tiền được ở một vị trí “nhạy cảm” như thế, mà cô không phát hiện ra?”

Cô nàng gái ế thút thít: “Ai ngờ được là nó chỉ muốn moi tiền?”

Kết luận: Một nhà kinh doanh tài ba là người moi được tiền của khách hàng trong lúc đang khiến khách hàng sung sướng ngất ngây.

3. Bài học số 3

Một nhân viên bán hàng, một thư ký hành chính và một sếp quản lý cùng đi ăn trưa với nhau, họ bắt được một cây đèn cổ. Họ xoa tay vào đèn và thần đèn hiện lên. Thần đèn bảo: “Ta cho các con mỗi đứa một điều ước”. Tôi trước! Tôi trước! – Cô thư ký hành chính nhanh nhảu nói: Tôi muốn được ở Bahamas lái canô và quên hết sự đời. Vút. Cô thư ký biến mất. Tôi! Tôi! anh nhân viên bán hàng nói: Tôi muốn ở Hawaii nằm dài trên bãi biển có nhân viên massage riêng, nguồn cung cấp Pina Coladas vô tận và với người tình trăm năm. Vút. Anh nhân viên bán hàng biến mất. Ok tới lượt anh. Thần đèn nói với ông quản lý. Ông quản lý nói: tôi muốn hai đứa ấy có mặt ở văn phòng làm việc ngay sau bữa trưa.

Bài học xương máu: luôn luôn để sếp phát biểu trước.

4. Bài học số 4

Một tu-sĩ nam ngỏ ý mời tu-sĩ nữ đi chung xe. Người nữ chui vào xe, ngồi bắt chéo chân để lộ 1 bên bắp chân. Người nam suýt nữa thì gây tai nạn. Sau khi điều chỉnh lại tay lái, người nam thò tay mò mẫm lên đùi người nữ. Nữ kêu: “Xin ngài, hãy nhớ điều răn 129″. Nam liền bỏ tay ra. Nhưng sau khi vào số, nam lại tiếp tục sờ soạng chân nữ. Một lần nữa nữ kêu: “Xin ngài, hãy nhớ điều răn 129″. Nam thẹn quá: “xin lỗi nữ, tôi trần tục quá”. Tới nơi, nữ thở dài và bỏ đi.

Vừa tới nhà tu, nam vội chạy vào thư viện tra cứu ngay cái điều răn 129 ấy, thấy đề: “Hãy tiến lên, tìm kiếm, xa hơn nữa, con sẽ tìm thấy hào quang.”

Bài học xương máu: Nếu anh không nắm rõ thông tin trong công việc của mình anh sẽ bỏ lỡ 1 cơ hội lớn.

5. Bài học số 5

Nhân viên vệ sinh của công ty rất buồn phiền vì các quý ông thường lơ đãng khi vào nhà vệ sinh. Để giải quyết những vũng nước vàng khè dưới nền toilette, công ty dán lên tường, phía trên bệ xí nam một tờ giấy: “Không tiểu tới bô chứng tỏ bạn bị ngắn, tiểu ra ngoài bô chứng tỏ bạn bị… ủ rũ!”. Ngay từ ngày hôm sau, toilette nam sạch bóng và không còn quý ông nào lơ đãng nữa.

Kết luận: Hãy chứng minh cho khách hàng thấy vấn đề một cách cụ thể, ấn tượng.

6. Bài học số 6

Hai con bồ câu trống và mái tha hạt thóc về đầy tổ, cả hai rất ư hạnh phúc. Gặp mùa khô hanh, hạt thóc ngót lại. Con trống thấy tổ vơi đi liền trách con mái ăn vụng. Con mái cãi lại liền bị con trống mổ chết. Mấy hôm sau mưa xuống, hạt thóc thấm nước và nở to ra. Bồ câu trống ngẩn tò te.

Bài học rút ra: “thịt” nhân viên một cách hồ đồ không làm bạn trông thông minh hơn.

7. Bài học số 7

Chàng yêu nàng từ thuở nàng mười lăm mười sáu tuổi. Cả hai lén lút đi lại, quan hệ, quậy gia đình, trốn nhà đi, dọa chết nếu không được chấp nhận. Nếu quan hệ ấy kéo dài một năm, được gọi là phạm pháp, dụ dỗ trẻ vị thành niên, có nguy cơ ra tòa thụ án. Nếu mối tình ấy kéo dài ba năm, được gọi là yêu trộm, tình yêu oan trái. Nếu mối tình kéo dài sáu bảy năm, sẽ được gọi là tình yêu đích thực, vượt núi trèo đèo qua bao khó khăn để yêu nhau.

Kết luận: Bạn làm gì chả quan trọng, quan trọng là bạn làm được trong… bao lâu!

8. Bài học số 8

Ba con thú dữ là sói, gấu và cáo thay nhau ức hiếp đàn dê. Dê đầu đàn bèn nói với cả bầy: “Ta nên mời một trong ba gã sói, gấu hay cáo làm thủ lĩnh của chúng ta”. Cả đàn dê bất bình, nhưng ba “hung thần” nghe tin này rất mừng. Thế là chúng quay sang tranh giành nhau quyền lãnh đạo, cuối cùng cáo dùng bẫy hại chết được sói và gấu. Nhưng rồi một mình nó không còn ức hiếp đàn dê được nữa.

Bài học rút ra: hãy thận trọng khi nghe tin bạn sắp được làm sếp!

9. Bài học số 9

Một con chim nhỏ bay về phương Nam tránh rét. Trời lạnh quá con chim bị lanh cứng và rơi xuống một cánh đồng lớn. Trong lúc nó nằm đấy, một con bò đi qua ị vào người nó. Con chim nằm giữa đống phân bò nhận ra rằng nó đang ấm dần. Ðống phân đã ủ ấm cho nó. Nó nằm đấy thấy ấm áp và hạnh phúc, nó bắt đầu cất tiếng hót yêu đời. Một con mèo đi ngang, nghe tiếng chim hót liền tới thám thính. Lần theo âm thanh, con mèo phát hiện ra con chim nằm trong đống phân, nó liền kéo con chim ra ăn thịt.

Bài học xương máu:

1. không phải thằng nào ị vào người mình cũng là kẻ thù của mình

2. không phải thằng nào kéo mình ra khỏi đống phân cũng là bạn mình

3. và khi đang ngập ngụa trong đống phân thì tốt nhất là ngậm cái mồm lại. 😶

Đại bàng dạy con như thế nào

 Một con đại bàng khuyên một người phụ nữ cách tốt nhất để nuôi dạy con cái.

"Ngươi ổn chứ, người mẹ loài người?" – đại bàng hỏi.

Người phụ nữ, ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào nó.

"Ta lo lắm. Con ta sắp chào đời, và trong lòng ta đầy hoài nghi. Ta muốn cho con những điều tốt đẹp nhất, muốn cuộc đời con thật dễ dàng và hạnh phúc. Nhưng làm sao ta biết mình đang nuôi dạy con đúng cách?"

Đại bàng quan sát người phụ nữ và đậu xuống gần cô.

"Nuôi dạy một đứa trẻ không hề dễ dàng. Nó không phải là việc làm cho mọi thứ trở nên thoải mái. Thật ra, điều đó hoàn toàn ngược lại. Khi con non của ta ra đời, tổ đầy lông vũ và cỏ mềm – một nơi chúng có thể nghỉ ngơi, cảm thấy an toàn. Nhưng khi đến lúc chúng phải học cách tự lập, ta lấy hết mọi thứ ấy đi. Ta chỉ để lại những cái gai."

Người phụ nữ nhíu mày, khó hiểu.

"Gai ư? Sao lại làm mọi chuyện khó khăn như thế?"

Đại bàng nhìn cô một cách nghiêm túc.

"Bởi vì gai mang lại cảm giác khó chịu. Và cảm giác khó chịu ấy là cần thiết. Chúng không thể cứ ngồi mãi đó, chờ mọi thứ được dọn sẵn. Những cái gai buộc chúng phải rời đi, phải tìm nơi tốt hơn, phải lớn lên. Sự thoải mái không dạy cho chúng điều gì cả."

Người phụ nữ ngẫm nghĩ lời đại bàng, nhưng vẫn còn hoài nghi.

"Vậy khi chúng rơi xuống thì sao?" – cô hỏi, tò mò.

Đại bàng đáp:

"Ta ném chúng vào không trung. Lúc đầu, chúng rơi vì gió mạnh, vì chúng chưa đủ sức, nhưng ta đỡ lấy. Ta nâng chúng bằng móng vuốt rồi lại ném lên một lần nữa. Cứ như vậy, cho đến khi chúng học được cách tự bay. Và ngươi biết ta làm gì tiếp theo không? Ta để mặc chúng. Ta không giúp nữa."

Người phụ nữ tròn xoe mắt, vẫn chưa hoàn toàn hiểu.

"Ta không nuôi dưỡng sự phụ thuộc," – đại bàng tiếp tục. "Con ta phải học cách bay, phải học cách mạnh mẽ bằng chính đôi cánh của mình. Cuộc đời không phải là một cái tổ mềm mại, an toàn mãi mãi. Nếu ta bảo bọc mãi, giữ chúng trong tổ suốt đời, ta chẳng dạy được gì cả. Chúng phải tự tìm con đường của mình – và ta biết, chúng sẽ làm được."

Người phụ nữ nhìn đại bàng, hít một hơi sâu.

"Vậy… ta nên để con mình chịu đựng một chút?" – cô hỏi, có phần lo lắng.

Đại bàng gật đầu.

"Đó không phải là chịu đựng. Đó là học hỏi. Và dù điều đó khiến ngươi đau lòng, người mẹ loài người, thì điều tốt nhất ngươi có thể làm là dạy con trở nên mạnh mẽ. Đừng giữ con mãi dưới cánh của mình, đừng lúc nào cũng dỗ dành. Hãy để con học bay."

Người phụ nữ gật đầu, nhẹ nhàng vuốt ve bụng, nhìn đại bàng một lúc lâu, rồi mỉm cười chào tạm biệt.

"Cảm ơn người mẹ đại bàng," – cô thì thầm khi bước đi. "Lời khuyên của ngươi thật quý giá."

Người phụ nữ tiếp tục hành trình của mình, quyết tâm trở thành người mẹ mà con cô cần: vững vàng, dũng cảm, một người mẹ sẽ dạy con biết bay.

Nếu bạn muốn con mình bay cao… đừng làm mọi thứ thay con. Đừng giữ con mãi trong tổ ấm êm.

Đại bàng đẩy con khỏi tổ, để chúng đối mặt với gai góc, vì chúng biết đó là cách duy nhất để học bay.

Đừng sợ khi thấy con vấp ngã. Bạn, giống như đại bàng, có thể nâng con dậy – nhưng đừng giữ con dưới cánh mình mãi mãi. Hãy để con đối mặt với gió. Hãy để con học cách mạnh mẽ.

Tình yêu thật sự không phải là bảo vệ con khỏi mọi điều, mà là dạy con cách bay – ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc để con té ngã.

Hãy để con tìm đường của mình, ngay cả khi trên hành trình ấy, con vấp ngã vài lần.

Thứ Hai, 10 tháng 3, 2025

Khiêm tốn bao nhiêu cũng chưa đủ

 1. Khi tôi mua hàng trên Amazon, họ thông báo thời gian tôi sẽ nhận được hàng là từ 10 đến 14 ngày, nhưng tôi thường xuyên nhận được hàng vào ngày thứ 7 hoặc thứ 8, và rất tự nhiên tôi cảm nhận rằng họ đã rất nỗ lực giao hàng cho khách hàng trong khoảng thời gian sớm nhất có thể, từ đó tôi tin dùng Amazon hơn.

2. Mỗi lần đi tiếp khách, đặc biệt là các quan tôi luôn nói trước là tôi uống bia rượu rất kém, và như vậy mỗi lần nâng cốc tôi luôn nhận được sự khích lệ, cuối buổi thì tôi vẫn là người tỉnh táo nhất mà quan khách vẫn vui vì tôi dù không uống được nhưng vẫn nhiệt tình tiếp đến cùng. Nếu tôi thể hiện là người uống được ngay từ đầu thì vừa bị ép uống mà nhỡ có say sẽ bị nhiếc rằng: thế mà khoe uống kinh lắm, thường thôi (!)

3. Tôi có cậu bạn, mỗi lần tôi đến chơi nhà gặp cậu con trai, hỏi han về việc học hành là cậu bạn tôi lại than thở nào là nó nghịch như quỷ, hay chọc ghẹo bạn bè lại còn lười học nữa. Vậy mà đợt vừa rồi nghe tin cậu bé được học bổng toàn phần sang Sing học khoá huấn luyện hè. Nể vãi ra!!! Ấy thế mà có nhiều gia đình khoe con cái giỏi giang, đến khi thi đại học trượt lè ra, vậy là bị hàng xóm dè bỉu cho thật xấu hổ.

Có thể thấy trong cuộc sống và trong kinh doanh, đặc biệt là trong khâu dịch vụ bán hàng. Khách hàng luôn luôn kỳ vọng cao vào sản phẩm cũng như dịch vụ mà họ sẽ mua, sẽ dùng. Khi không đạt được sự kỳ vọng thì nhiều khách hàng sẽ tỏ thái độ không hài lòng và bỏ đi.

Khách hàng không bắt bạn phải phục vụ với chất lượng hảo hạng vì họ biết chất lượng phải tương xứng với giá cả bỏ ra. Nhưng họ cực kỳ mong muốn bạn giữ lời hứa, đừng nói một đằng, làm một nẻo. Chúng ta chỉ nên cam kết khi chúng ta có thể làm và kiểm soát được, đừng cố nâng mức kỳ vọng lên quá cao để rồi khi không đạt được thì giá trị của bạn trong lòng khách hàng sẽ bị giảm đi nhiều.

“Khiêm tốn bao nhiêu cũng chưa đủ, tự kiêu một chút cũng là thừa” ý cũng là như vậy !!

Thứ Hai, 3 tháng 2, 2025

Quan trọng là em nhân viên phải xinh

 Tại một quán cafe ăn sáng. Một em nhân viên phục vụ xinh xắn cầm menu ra cho khách:

- Em mời anh chọn đồ ạ, đồ ăn sáng gồm phở và mỳ bò gà ở trang 1, đồ uống trang 2 ạ.

- Em cho anh bát mỳ bò.

- Dạ vâng, anh dùng thêm một quả trứng sẽ rất ngon đấy ạ!

- Vậy à? Thế thêm trứng cho anh.

- Sau đó anh dùng thêm cafe hay trà ạ? Vì anh đã ăn sáng nên tiền cafe hoặc trà sẽ được giảm 50% ạ.

- Ok, vậy cứ mang cho anh ly nâu đá.

- Em cảm ơn anh, do khá đông khách nên anh đợi em chút ạ, tối đa 5 phút em sẽ mang ra anh nhé!



Cuộc đối thoại giữa khách hàng và nhân viên phục vụ nghe rất bình thường như bao cuộc chúng ta nghe được mỗi ngày. Nhưng xét về góc độ bán hàng và phục vụ, nếu để ý kỹ sẽ học được nhiều điều:

1. Giới thiệu và chỉ dẫn cho khách ngay khi cầm menu ra để khách dễ dàng và nhanh chóng lựa chọn. Thậm chí không cần xem kỹ vẫn có thể chọn đồ được ngay.

2. Cách thức upsell: nhẽ ra khách chỉ ăn mình mỳ bò, giá 25k, cô phục vụ khéo léo mời thêm khách dùng trứng để tăng giá trị đơn hàng. Cách cô mời cũng thật khéo và tự nhiên, thay vì hỏi khách dùng thêm không (trứng và cafe hay trà), thì cô gợi ý cho khách một thứ ngon hơn, hợp lý và có hời hơn, khách sẽ dễ dàng đồng ý hơn là đặt khách vào tình huống lựa chọn Có/Không.

3. Tạo combo phù hợp: ăn xong kiểu gì chẳng muốn uống gì đó cho sạch miệng thơm tho, nhưng đôi khi khách chỉ xin cốc trà hay nước lọc free của quán để uống tạm. Nắm được tâm lý đó, quán đã khéo léo combo vào set ăn sáng phần đồ uống và giảm giá chính đồ uống đó sao cho đảm bảo vẫn có lời, khiến cho khách thấy mình được hời tận 50%, cơ hội là dành cho mình, tức có dùng thêm đồ uống chắc cũng không phải trả thêm bao nhiêu, đằng nào chẳng phải uống.

4. Quảng bá chất lượng và cam kết dịch vụ: Khi nói khách đông nên có thể phải chờ hơi lâu - ý là ngầm quảng cáo quán có ngon mới đông khách, xong lại tối đa 5 phút - tạo cho khách thoải mái không sốt ruột vì đã biết khi nào ra đồ, cho khách hình dung đông mà chỉ chờ 5 phút, vậy không đông chắc sẽ nhanh hơn nhiều, ấn tượng về sự nhanh nhẹn, chuyên nghiệp.

Cuối cùng là...em nhân viên phải xinh, không xinh thì...50/50. He he...

______________

Cre: TuanNguyen

Thứ Ba, 14 tháng 1, 2025

Câu chuyện con hổ và con lừa

 Con lừa nói với con hổ:

"Cỏ màu xanh dương."
Con hổ đáp:
"Không, cỏ màu xanh lá."
Cuộc tranh luận trở nên căng thẳng và hai con quyết định đi tìm trọng tài. Chúng đến trước con sư tử, Vua của Rừng xanh.
Khi vừa đến bãi đất trống nơi con sư tử đang ngồi trên ngai vàng, con lừa đã bắt đầu la lên:
"Thưa đức ngài, có phải cỏ màu xanh dương không?"
Con sư tử đáp:
"Đúng!."
Con lừa vội vã tiếp tục:
"Con hổ không đồng ý với tôi và đã phản đối, làm phiền tôi, xin đức ngài hãy trừng phạt nó."
Con sư tử liền tuyên bố:
"Hổ sẽ bị phạt 5 năm im lặng."
Con lừa nhảy cẫng lên vui mừng và liếng thoắng:
"Cỏ màu xanh dương... cỏ màu xanh dương..."
Con hổ chấp nhận hình phạt của mình, nhưng trước khi rời đi đã hỏi con sư tử:
"Đức ngài, tại sao ngài lại phạt tôi? Rốt cuộc thì cỏ màu xanh lá mà!"
Con sư tử đáp:
"Đúng vậy, cỏ màu xanh lá."
Con hổ hỏi:
"Vậy tại sao ngài lại phạt tôi?"
Con sư tử trả lời:
"Điều đó không liên quan gì đến câu hỏi cỏ màu xanh dương hay xanh lá.
Hình phạt là vì không thể chấp nhận một sinh vật dũng cảm và thông minh như ngươi lại lãng phí thời gian tranh luận với một con lừa, và thậm chí còn đến làm phiền ta với câu hỏi đó."



Sự lãng phí thời gian tồi tệ nhất là tranh cãi với kẻ ngốc và cuồng tín, những người không quan tâm đến sự thật hay thực tế, mà chỉ muốn thắng lợi cho niềm tin và ảo tưởng của mình. Đừng bao giờ lãng phí thời gian cho những cuộc tranh luận vô nghĩa...
Có những người, dù có bao nhiêu bằng chứng và chứng cứ chúng ta đưa ra, vẫn không có khả năng hiểu, và có những người bị mù quáng bởi cái tôi, thù hận và oán giận, chỉ mong được đúng ngay cả khi họ không phải.
Khi sự ngu dốt gào thét, trí tuệ im lặng. Bình yên và tĩnh lặng của bạn quý giá hơn."

Nhiệt tình có chọn lọc

 Khi mới bắt đầu kinh doanh, mình rất nhiệt tình trong mọi việc. Nhiệt tình với tất cả khách hàng và thậm chí cả việc mà mình không làm nổi cũng cố làm.

Cho đến một ngày, một chị khách hàng tốt bụng mới nói: "Chị thấy em giống hệt chị trước đây, luôn cố gắng nhận cả những việc mình không làm được. Nhưng rồi chị nhận ra, cần phải từ chối một số thứ".

Lúc đó, mình đã chững lại và suy nghĩ về vấn đề này. Nhưng vẫn chưa hiểu được hết ý nghĩa chị ấy muốn nhắn nhủ.

Thời gian dần trôi, nhiều năm sau, mình mới ngộ ra được phần nào ý nghĩa của việc đó.

Thứ Bảy, 7 tháng 12, 2024

Bạn sẽ chặt cây nào?

 BẠN CHẶT CÂY NÀO 🍀🌳🌲🍀

Thầy hỏi: “Nếu các trò lên núi chặt cây, vừa vặn trước mắt có hai gốc cây, một gốc cây to, một gốc cây nhỏ, các em sẽ chặt gốc nào?” Câu hỏi vừa ra, tất cả học sinh đều nói:

- Tất nhiên là chặt gốc cây to rồi. Thầy cười cười, nói:

- Gốc cây to kia chỉ là một gốc bạch dương bình thường, mà gốc cây nhỏ kia lại là một cây thông, bây giờ các em sẽ chặt cây nào?

Chúng tôi nghĩ, cây thông tương đối trân quý, nên trả lời:

- Tất nhiên sẽ chặt cây thông, bạch dương không được bao nhiêu tiền!

Thầy mang theo nụ cười không đổi nhìn chúng tôi, hỏi:

- Nếu gốc cây dương là thẳng tắp, mà cây thông lại uốn éo xiêu vẹo, các em sẽ chặt cây nào?

Chúng tôi cảm thấy có chút nghi hoặc, liền nói:

- Nếu là như vậy, hay là vẫn chặt cây dương. Cây thông cong queo ngoằn ngoèo, làm gì cũng không làm được!”

Ánh mắt thầy lóe lên, chúng tôi đoán là thầy sẽ thêm điều kiện nữa, quả nhiên, thầy nói:

- Cây dương tuy thẳng tắp, nhưng bởi đã lâu năm, nên phần giữa mục rỗng, lúc này, các em sẽ chặt gốc nào?”

Tuy không hiểu nổi trong hồ lô của thầy bán thuốc gì, chúng tôi vẫn từ điều kiện của thầy mà suy nghĩ, nói:

- Thế thì lại chặt cây thông, cây dương ở giữa đã mục rỗng, càng không thể dùng!

Sau đó thầy liền hỏi:

- Thế nhưng dù cây thông ở giữa không mục rỗng, nhưng nó cong queo quá ghê gớm, bắt đầu chặt rất khó khăn, các em sẽ chặt gốc nào?

Chúng tôi dứt khoát không suy nghĩ kết luận của thầy là gì nữa, liền nói:

- Vậy chặt cây dương. Đều không thể dùng như nhau, đương nhiên chọn cây dễ chặt!” Thầy không để chúng tôi thở, liền hỏi:

- Thế nhưng trên cây dương có một tổ chim, mấy con chim non đang ở trong ổ, các em sẽ chặt gốc nào?”

Cuối cùng, có người hỏi:

- Thầy ơi! Rốt cuộc thầy muốn nói gì cho chúng em vậy? Hỏi những thứ đó làm gì vậy thầy?

Thầy thu hồi nụ cười, nói:

- Các em vì sao không tự hỏi mình, rốt cuộc là chặt cây để làm gì? Tuy điều kiện của thầy thay đổi, nhưng yếu tố cuối cùng quyết định kết quả là động cơ ban đầu của các em. Nếu muốn lấy củi, các em liền chặt cây dương; muốn làm hàng mỹ nghệ, liền chặt cây thông.

- Các em tất nhiên sẽ không vô duyên vô cớ cầm theo búa lên núi chặt cây chứ?!

Bài học rút ra là: Một người, chỉ khi trong nội tâm đã có mục tiêu từ trước,thì lúc làm việc mới không bị đủ loại điều kiện và hiện tượng bên ngoài mê hoặc. Mục tiêu của bạn đã rõ ràng sao? 

Tư tưởng thông suốt, mới có thể kiên trì.

Tư tưởng không thông thì cầm túi nilon cũng thấy nặng ….

……

( Sưu tầm )